Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2011

tạm biệt anh!

Cứng người khi nghe tin báo...mình chưa bao giờ trải qua những cảm xúc này...Mình nghẹ thở, nước mắt thì cứ trào ra mà sợ bị người khác nhìn thấy...cứ vậy lẳng lặng bước xuống tầng trệt mà lấy xe đi về... Tự nhiên mình thấy Chúa bất công quá, anh còn trẻ, anh còn nhiều hoài vọng vậy mà... Còn mình, mình cứ rề rà đi những bước chậm chạp, ích kỉ, nhỏ nhen, đố kị...sống 1 cuộc đời vô nghĩa vậy mà mình vẫn còn được quyền được tồn tại...Tại sao vậy??? Suốt con đường về nhà, đầu mình lung tung đủ mọi ý nghĩ, mình chỉ biết anh, nghe kể những chuyện về anh, đứng từ xa quan sát anh, nhìn thấy những nụ cười lạc quan của anh...cái tin anh ra đi cũng không ngờ làm mình đau đến vậy... mình biết mình may mắn còn được sống, được tiếp tục làm những việc anh còn bỏ dở...biết bao nhiêu thứ còn đang bừa bộn, mình không làm thì ai sẽ bắt tay đây, khi mà mình vẫn còn cơ hội để được sống và phục vụ... Tuổi trẻ của anh, nụ cười của anh sẽ còn mãi và những người còn ở lại như mình phải có trách nhiệm với