Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2010

trung thu

Vẫn đang đọc Hamlet và đã đến trang 70 sao vẫn không thấy cái câu mà mình cần phân tích "The time is out of joint" (thời đại trật khớp). Nản ghê! học kì này thấy môn nào cũng đọc nhiều mà bản thân thì ghét cay ghét đắng những gì mang tính chất bắt buộc - văn chương là nghệ thuật mà nghệ thuật mất đi tính tự do vốn có của nó thì coi như đã bóp nghẹt nó khi mới vừa hình thành hơi thở...Nên là tối nay quyết định làm công việc của 1 người liên quan đến văn chương nên làm - đó là đi dạo phố lồng đèn: trăng tròn, lồng đèn, bánh trung thu ngoài ra còn có người, xe và khói bụi - đúng tính cách trung thu của người Sài Gòn - giàu hình ảnh, nhiều âm thanh và quá gợi hình tượng... hôm nay Trung Thu - 1 Trung thu tròn đầy - chạy xe ngòai đường chật cứng người mà mắt thì cứ ngước lên trời để xem trăng - trăng tròn thật, sáng và lung linh dù nó có xoay đổi những hình bóng in trên mình mãi...Thấy cũng vui, trăng triệu năm nay vẫn vậy, tròn hay khuyết thì nó vẫn tồn tại và cứ đi theo mìn

Thủ Đức,buýt và mưa...

Hình ảnh
Đang phải viết bài nhưng không có một chữ nào trong đầu nên quyết định quay sang viết blog...Blog có nhiều cái lợi:không thu nhập nhưng lại có sự tự do mà quyền tự do thì mọi người đều tranh đấu để có nên quýêt định tận dụng nó! Hôm nay t6, một tuần trôi qua, tuần đầu tiên của năm 3, thấy có cảm giác hơi là lạ, có lẽ vì mấy tháng hè học ở Đinh Tiên Hoàng nên cũng ngỡ ngàng tưởng rằng đó là nơi mình sẽ đến sau hai năm qua. Không hẳn ghét Thủ Đức nhưng mấy hôm nay đúng là những ngày dài, cứ mưa,kẹt đường,khói bụi và những cảm giác mỏi mệt vây kín mình. Nhiều cmt trên fb để động viên sau những lời than thở của mình, có một cmt mình rất thích:"Cố lên em,sẽ có ngày em ngồi và nhớ lại những ngày này", bỗng thấy vui, cũng đúng, chắc chắn sẽ có lúc hôm nay là ngày hôm qua, ngày mai thành ngày hôm nay dù ngày mai vẫn là ngày-chưa-đến. Dù giờ có than thở thì đó là những điều mình phải trải qua, chưa kể rằng xe buýt và Thủ Đức chưa hẳn đã quá khủng khiếp như những gì mình vẫn thường nhắ
Mình không hiểu thế nào là thích 1 ngừơi, mến 1 người và yêu 1 người - nó là 3 cấp bậc khác nhau hay cũng chỉ quy về 1 cảm xúc...

yêu cái bóng...

Phát hiện mới nhất của mình về trà đó là sau khi uống càng lâu thì sẽ cảm giác trà rất ngọt - trà chỉ đắng khi nếm lần đầu tiên và với lượng trà tương đương vị ngọt sẽ tăng dần theo từng lần uống...Có vẻ nó giống kiểu mà mình hay viết là vấp ngã lần đầu sẽ rất đau nhưng lần thứ hai thì dễ dàng vượt qua những chướng ngại nhỏ.Vậy, cách tốt nhất để nếm vị ngọt là trải nghiệm vị đắng! Hôm nay dậy sớm lục lại nhật kí của mình thấy từng nét chữ cũng thay đổi chứ chưa nói đến cách viết,cách dùng từ,suy nghĩ...rõ ràng rằng văn học là nhân học và từng câu từng chữ mình viết ra cũng thay đổi như chính mình thay đổi.Bởi vậy cho nên mình rất biết ơn ai đã dạy mình viết nhật kí vì nhờ nó mình được đối diện với chính mình - mình nghĩ nó là cái bóng của mình và có thể mình cũng giống như chàng Narcicuss yêu cái bóng của chính mình! Một ngày nào đó trong tương lai, khi mình lớn hơn hôm nay, mình sẽ lại lật mở từng trang nhật kí và cười với ngày hôm nay như những gì mình đã làm với ngày hôm qua - tuổi

Sống trong sợ hãi...

Hình ảnh
Hôm nay rãnh rỗi ngồi ở nhà xem Sống trong sợ hãi của Bùi Thạc Chuyên rồi tự nhiên mình cảm giác bản thân cũgn Sống trong sợ hãi...Người Việt Nam mình đúng là một trong những dân tộc liều mạng nhất, hồi coi Hurt Locker thấy cách lính Mỹ ở Iraq đi rà bom, trang bị đầy đủ mọi thứ còn cảm giác ớn lạnh vậy mà bộ đội mình đi rà mìn tỉnh bơ, còn có cảnh ngồi cưa bom của mấy ông thu gom phế liệu - xem mà cảm giác bản thân đang thật sự Sống trong sợ hãi... Mình vẫn hi vọng người Việt Nam mình có những cách để thể hiện lòng dũng cảm khôn ngoan hơn...ước gì từng mạng sống được trân trọng như nó đáng được...Đó là lý do dù bất kì phe phái nào, chế độ nào nếu bất kì cuộc chiến nào diễn ra cũng là điều chẳng cần thiết...con người ta sống đơn giản chỉ cần ăn,ngủ,mặc cộng thêm được đi học,đi làm,được yêu là cũng gần đủ điều kiện tạo ra hạnh phúc - tự do chẳng phải cũng chỉ bao gồm các quyền trên...Suy cho cùng,chiến tranh dù là phi nghĩa hay được rêu rao là chính nghĩa thì cũng có hậu quả như nhau và