Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2011

chẳng có ý nghĩa gì cả!

Tôi là 1 người chẳng bao giờ theo kế hoạch, tôi không hợp với những công việc gò bó và đòi hỏi kỉ luật. Tôi có một sở thích đó là được chạy mãi trên những con đường, hết phố này sang phố khác, ngắm những dòng người tấp nập, nhìn phố xá thay đổi từng giờ rồi ngồi xuống bên một góc đường thảnh thơi uống một ly nước rồi nghe tất cả những âm thanh hối hả của cuộc sống... Từng có 1 người bạn đã cùng với tôi đồng đi trong những phút ngẫu hứng như thế,cứ chạy lòng vòng suốt thành phố, cũng có đích đến đây nhưng đích đến cứ bị thay đổi liên tục theo những điều bất chợt đến trong đầu chúng tôi. Nhưng rồi chúng tôi không thể cùng đi như thế mãi nữa, những sự bất đồng, những điều chẳng vui xảy đến, tôi chợt nhận ra rằng những chuyến đi bên nhau không làm chúng tôi thấu hiểu lẫn nhau, chẳng có ai đồng đi với ai mãi hết phố này sang phố khác, ai rồi cũng có những sự lựa chọn riêng dẫu đó cũng chỉ là những lý giải cho sự ích kỉ của mỗi người... Mỗi con người là một thế giới quá lớn đối với chính mìn

Khi ta mỉm cười và nói …

Hôm nay học phê bình Nữ quyền, cô nói: "Hãy tìm một người yêu mình vì con người bản thể chứ không phải con người chức năng!!!" Có dễ dàng để tìm một nửa nào đó yêu ta chỉ vì ta là ta mà chẳng vì một lý do gì... Con người thì vẫn mãi mãi yêu nhau bằng tình yêu "nếu...", có mấy ai yêu người khác bằng tình yêu "mặc dù..."... Mà mình có yêu ai bằng tình yêu "cao cả" như thế mà muốn đón nhận sự cao cả??? Thấy con người ta sống cuộc đời của mình nặng nhọc quá, có bao giờ được sống là chính mình đâu, cứ phải đảm nhận nhiều chức năng, rồi khi muốn bung ra, muốn thoát hết tất cả lại là lúc thấy mình chẳng giống ai, thấy mình cứ là 1 kẻ lạc lõng...vậy việc được trở thành con người chức năng cũng là một nhu cầu rất con người như bất kì nhu cầu nào khác chứ có chi phải dứt hẳn nó ra? Mà nếu ai đó muốn tìm một con người chức năng để làm vợ làm người yêu thì có lẽ mình khó là sự lựa chọn hoàn hảo mà họ cần!!!:)) Và thôi, ta cứ mỉm cười vậy...haha... Àh, mà

"tôi trong mắt tôi"

Một buổi chiều cuối tuần rời trường tôi lái xe trên đại lộ Đông Tây, con đường xa lộ đủ sức cho bạn thóat hẳn mọi đám kẹt xe và tự do phóng như bay – điều mà bạn khó có thể mơ ước ở giữa lòng thành phố này. Mưa suốt con đường khi đầu tôi thì quẩn quanh đầy những suy nghĩ về bài viết phóng sự mình phải nộp và đề tài sẽ lựa chọn: Tôi sẽ viết về người khác – một người tôi yêu thương, ấn tượng, một người gắn bó với mình hay viết về chính mình – “Tôi trong mắt tôi”. Đề tài của bài viết làm tôi phân vân nhìn lại mình và những mối quan hệ xung quanh, những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi: Ai là người ấn tượng nhất với tôi hay tôi sẽ khiến người khác ấn tượng mình ở điều gì nhất? “Trời còn làm mưa”, mưa nhòa cả mắt, qua cặp kính cận tôi thấy mọi thứ cứ nhòe dần, cố gắng phóng như bay để kịp về nhà và thóat cảnh ướt át này nhưng sẽ rất nguy hiểm với một người không kiểm sóat được tầm nhìn của mình, một cô bé bốn mắt lò mò về nhà khi trời sập tối. Nhưng, tôi nhận được một điều kh