Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2010

một mình...

Hình ảnh
Có 1 trò chơi mà nhiều người chắc cũng từng thử đó là trả lời câu hỏi: Nếu còn một ngày trên đất bạn sẽ làm gì? Mình nghĩ câu hỏi đó không khó trả lời vì nếu biết trước còn một ngày để sống thì sẽ có thể dễ dàng lên kế hoạch cho ngày đặc biệt đó nhưng không phải ai cũng được cái may mắn biết rằng vào ngày nào mình sẽ ra đi! Nhiều tuần khi bắt đầu vào năm học mới bị cuốn theo cái lịch học mà quên đi quá nhiều việc, không thể tập trung cho công việc gì mà lại cũng không thể dồn hết sức cho việc học. Cảm giác mỏi mệt vì cường độ làm việc của mình phải tăng gấp nhiều lần trước đây. Tuần vừa rồi chán nản và muốn buông xuôi. Cả ngày thứ sáu quyết định ở nhà rồi thứ bảy, Chúa nhật cũng ở nhà. Một ngày giải trí trọn vẹn: ghé nhà sách - rinh về những thể loại mình thích [dù mục đích là mua: Hội chợ phù hoa dành cho vh Anh nhưng vì không thấy nó vẫn phải chi tiền cho những quyển sách mà mình bị lôi cuốn khác], rồi ghé tiệm đĩa mua đĩa nhạc,phim. 3 ngày liên tiếp với Truyện giải trí, nhạc trẻ v

tảng đá...

Tảng đá (stone) Charles Simic Bước vào trong tảng đá Tôi sẽ chọn như vậy Hay để ai khác làm chim bồ câu Hay nghiến xiết với răng nanh loài hổ Tôi hạnh phúc được làm tảng đá. Nhìn từ ngoài, tảng đá là câu đố: Không ai biết cách trả lời. Nhưng ở bên trong, nó mát mẻ và im ắng Cả khi một con bò dẫm lên nó bằng toàn bộ sức nặng, Cả khi một đứa trẻ ném nó xuống sông; Tảng đá chìm, chậm rãi, an nhiên Tới đáy dòng sông Nơi lũ cá sẽ đến gõ lên mình nó Và lắng nghe. Tôi từng thấy ánh lửa bắn tóe Khi hai tảng đá cọ vào nhau, Nên có lẽ bên trong nó không tối; Có thể trong đó Một mặt trăng đang chiếu sáng Từ đâu đó, như thể sau một quả đối- Chỉ tạo đủ ánh sáng để phân biệt Những dòng chữ kỳ lạ, Và bản đồ bầu trời sao Trên những bức tường bên trong. --- Hồi xưa có một người nói với mình, với một kẻ khờ dại thì dù cầm trên tay viên ngọc họ cũng chỉ nghĩ đó là một tảng đá vô tri...Vì theo nhiều người nói khoảng cách giữa 1 viên ngọc và 1 cục đá rất mỏng manh, 1 viên ngọc chỉ khác 1 cục đá khi nó đ

hãy tỏa năng lượng...

Hôm nay đến trường cũ đón nhỏ em đang học ở đó, vì đến sớm nên ghé một quán ăn quen ngày trước để ngồi đợi - ngồi ăn phá lẩu - món mình mê mẩn ngày trước (dù biết nó không tốt cho sức khỏe lắm) nhưng mình nghĩ thích gì làm đó và lãnh chịu hậu quả vui hơn là suy tính quá nhiều rồi không làm được những điều mình thích - lúc đó biết đổ lỗi cho ai bây giờ...Ngồi ở quán đó mà thấy lòng nao nao, mới đó mà 2 năm rồi còn gì, mình hiểu hơn ai hết những gì đã qua không thể quay lại nhưng thấy sao mình đáng thương quá lại cứ phải nhớ mãi những điều đã xảy ra. Cuộc đời con người ta không dài nhưng không phải là quá ngắn nên mỗi người cứ phải trải qua đủ hết hỉ - nộ - ái - ố rồi cứ phải cố gắng lãng quên nó nhưng lại không thể. Thấy sao nhanh qua một thời gian không cần lo nghĩ gì quá! Có lẽ 1 phần cũng là lỗi của mình, vì cái thời niên thiếu thích điều ước trở thành người lớn quá nên ngày hôm nay phải chấp nhận ước mơ thành sự thật! Cùng 1 cơn mưa mà trải qua nhiều lần trong đời quá, cùng 1 trải