Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2011

thập kỉ độc lập!

Đang rất ngột ngạt vì suốt cả tuần nay mình chỉ làm mỗi một việc quan trọng và cần thiết nhất là gọi điện và năn nỉ! Gọi hết người này rồi đến người kia [phải chi trong tất cả họ ai cũng hiểu được nỗi khổ tâm của mình thì tốt biết mấy] Mình biết mình đã lớn và với tất cả những người mình yêu thương mình sẵn sàng từ bỏ cái tôi, hạ nó xuống nhiều bậc để mọi người đều vui! Nhưng nói thật là bắt đầu cảm thấy rất buồn! Có những điều mình không thích nhưng mình vẫn phải làm khi đứng trong vai trò "người đứng mũi chịu sào", mình sẵn sàng gọi điện thoại mỗi ngày, nhắn nhiều tin để chờ lời quyết định chắc chắn nhưng có thể đừng làm "eo" với mình quá được không? Mình không cần yêu thương mình chỉ cần họ cố gắng thông cảm cho mình cũng đủ rồi! Dẫu biết là người phục vụ ai cũng phải đối diện với những vấn đề đó nhưng nói thật là mình không thể ngăn cảm giác buồn và nản chí này! Buồn vì người không cảm thông cho mình nhất lại là người mình rất quý, thôi đành chịu vậy chẳng ai