Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2010

face...

Từ ngày mở lại fb mình chơi game hơi bị nhiều,đối với mình thì fb đúng là 1 mạng xã hội có sức ảnh hưởng mạnh vì hầu như tất cả mọi người đều tìm ra điều gì đó mình thích trên fb (đối với người thích quá nhiều thì lại càng dành nhiều thời gian cho face)...Mình thấy với fb nhiều đứa bạn bình thường của nhau trở nên thân hơn, 1 số xa lạ hoắc lại trở nên wen biết và 1 số đặc biệt trở nên vô cùng đặc biệt..Dĩ nhiên không phải face không có mặt trái (vì face của mỗi người sẽ đẹp theo cách của mọi người nhìn - như Thị Nở trong mắt Chí Phèo - ayda,lại hơi có vẻ...!Xí,mình k hề có ý gì)...Nên facebook vẫn là nhật kí,là nỗi lòng,là album ảnh, là cầu nối...là cánh cửa mở ra thế giới... Kể chuyện tôi từng đóng face, giống như chơi trò trốn tìm,núp mặt mình để không ai phát hiện ra rồi thình lình khi mọi người đều bị bắt mình xuất hiện bất thường và "tùng"...Nhưng chơi trò này không thấy thú vị nên quay sang nghỉ chơi dù là ngừơi chiến thắng hay thất bại cũng quyết không tiếp tục cuộc ch

cô đơn...

Hình ảnh
Có bao giờ mình nói với mọi người mình không biết làm thơ không nhỉ? Mình cực kì thích thơ, thích đọc thơ, thuộc 1 ít bài thơ nhưng đáng tiếc lại không thể sáng tác ra nổi 1 câu thơ nào...Hồi học môn Nguyên lý lý luận văn học, cô Phương nói là muốn làm thơ, viết văn hay nói chung là sáng tác thì phải cô đơn, người suôn sẻ mọi việc sẽ khó làm thơ được và câu nói hay được đưa ra dẫn chứng nhất là:"Người cùng thì thơ mới hay..." (Cao Bá Quát) Chắc khi nào mình ở trên bờ vực thẳm hay trong cảnh chết thương tâm giống CBQ mình mới làm nổi thơ hay mới sẽ có thơ hay...Vậy thơ ca hay âm nhạc, hay hội họa hay nhiếp ảnh, hay sân khấu, hay bất kì nghệ thuật nào khác cũng cần cảm xúc, tâm trạng và những điều đó được nuôi dữơng trong nỗi cô đơn của bản thân mỗi người. Hiện mình chưa cô đơn đến ngưỡng để có thể làm thơ - vậy mình vẫn còn rất hạnh phúc - vậy mình không được quyền lên tiếng về cuộc sống hiện tại của mình - vậy mình chưa thể trở thành 1 nghệ sĩ chân chính... Bên ngoài trời đan

Cát bụi...

Bao nhiêu năm làm kiếp con người Chợt một chiều tóc trắng như vôi Lá úa trên cao rụng đầy Cho trăm năm vào chết một ngày [Cát bụi - Trịnh Công Sơn] Mình là 1 người mơ mộng nên đôi khi sống không thực tế lắm nhưng bản ngã của mình lại là của 1 kẻ thực dụng nên đôi khi không thích mộng mơ lắm! Nhiều khi cảm nhận, nếu con người ta cứ trên mây mãi thì đúng là sẽ không ổn, cuộc sống thì cứ trôi đi, thời gian thì không bao giờ ngừng lại, tâm hồn thì cứ bay bổng ở chốn nào như thế đâu được. Nhưng, nếu cứ bám lấy cuộc sống dễ làm mình mệt và nghĩ quẩng. Thôi thì cứ sống đúng thực tế và chừa 1 khoảng trống vừa đủ cho tâm hồn bay bổng cùng những giấc mơ vậy có vẻ là lựa chọn tốt nhất! Mình nghĩ cuộc sống này dù thế nào cũng luôn có 1 lối thóat cho tất cả mọi vấn đề, dù có thể lối thóat đó hơi hẹp nhưng mình cố gắng bước qua đoạn đó thì vẫn có thể đi tiếp trên con đường thênh thang phía trước, chẳng bao giờ có gì bế tắc đến mức phải buông xuôi và tự kết thúc... Năm mình học lớp 12, có 1 đứa tr