cô đơn...

Có bao giờ mình nói với mọi người mình không biết làm thơ không nhỉ? Mình cực kì thích thơ, thích đọc thơ, thuộc 1 ít bài thơ nhưng đáng tiếc lại không thể sáng tác ra nổi 1 câu thơ nào...Hồi học môn Nguyên lý lý luận văn học, cô Phương nói là muốn làm thơ, viết văn hay nói chung là sáng tác thì phải cô đơn, người suôn sẻ mọi việc sẽ khó làm thơ được và câu nói hay được đưa ra dẫn chứng nhất là:"Người cùng thì thơ mới hay..." (Cao Bá Quát) Chắc khi nào mình ở trên bờ vực thẳm hay trong cảnh chết thương tâm giống CBQ mình mới làm nổi thơ hay mới sẽ có thơ hay...Vậy thơ ca hay âm nhạc, hay hội họa hay nhiếp ảnh, hay sân khấu, hay bất kì nghệ thuật nào khác cũng cần cảm xúc, tâm trạng và những điều đó được nuôi dữơng trong nỗi cô đơn của bản thân mỗi người. Hiện mình chưa cô đơn đến ngưỡng để có thể làm thơ - vậy mình vẫn còn rất hạnh phúc - vậy mình không được quyền lên tiếng về cuộc sống hiện tại của mình - vậy mình chưa thể trở thành 1 nghệ sĩ chân chính...

Bên ngoài trời đang mưa, cũng có 1 số người nói với tâm hồn 1 nghệ sĩ thì ngắm mưa sẽ có cảm xúc để làm thơ, viết văn, sáng tác nhạc hoặc mọi thứ xung quanh vấn đề sáng tạo nghệ thuật - vì mưa luôn mang lại cho con người nhiều cảm giác...Mỗi lần ngắm mưa mình cũng thấy có vẻ mình cô đơn thật - dù vẫn không có bài thơ nào được ra đời - hàng ngàn, hàng triệu, hàng tỉ những giọt nước rơi từ trên cao xuống - ta đắm mình trong cái ẩm ướt, lạnh giá - ta bị bao phủ bởi 1 lớp đủ thứ màu sắc lóng lánh - ta cô đơn dù bên cạnh xe cộ vẫn chạy tấp nấp, chẳng ai thèm nhìn xung quanh 1 mình ta cùng những giọt nước...nói chung là vẫn có cảm giác cô đơn và vẫn không làm nổi 1 bài thơ...

Thế giới quan của 1 người là bẩm sinh hay được giáo dục...Giống như trong "Tiểu thuyết đàn bà" của Lý Lan, nhân vật Liễu nói: "giáo dục chỉ là lớp quần áo bên ngoài, người ta chỉ trần truồng trước ba mẹ hoặc vợ, chồng"...Tính cách thì từ trước đến nay ông bà vẫn nói là: "Ba mẹ sinh con trời sinh tính." vậy cái nhìn về thế giới cũng là do chính mình đã được Thượng Đế cho cái nhìn đó hay do xung quanh mọi người ta đã từng gặp, từng nghe, từng hiểu rồi tiếp thu lại thành cái nhìn thế giới của mình...vậy nếu mình nhìn thế giới này cách bi quan hay tiêu cực mình phải kiếm ai để đòi lại những điều tích cực, những ý nghĩ lạc quan đáng lẽ mình phải được sinh ra là có và giữ nó mãi mãi... Rồi nếu mình cô đơn thì mình sẽ phải níu giữ ai lại để lắp đầy mọi khoảng trống trong lòng và cả chỗ trống bên cạnh...Rồi nếu mình buộc phải sống cô đơn với ước mơ làm ra 1 bài thơ chẳng hạn thì mình sẽ trao trả cho ai những niềm vui này,từ bỏ những gì để dọn dẹp bớt lòng mà thêm nhiều khoảng trống nữa...Làm sao để mình sống hạnh phúc...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"tôi trong mắt tôi"

Perhaps love [Nếu như yêu]

sẽ có lúc...