Khi ta mỉm cười và nói …

Hôm nay học phê bình Nữ quyền, cô nói: "Hãy tìm một người yêu mình vì con người bản thể chứ không phải con người chức năng!!!"

Có dễ dàng để tìm một nửa nào đó yêu ta chỉ vì ta là ta mà chẳng vì một lý do gì...

Con người thì vẫn mãi mãi yêu nhau bằng tình yêu "nếu...", có mấy ai yêu người khác bằng tình yêu "mặc dù..."...

Mà mình có yêu ai bằng tình yêu "cao cả" như thế mà muốn đón nhận sự cao cả???

Thấy con người ta sống cuộc đời của mình nặng nhọc quá, có bao giờ được sống là chính mình đâu, cứ phải đảm nhận nhiều chức năng, rồi khi muốn bung ra, muốn thoát hết tất cả lại là lúc thấy mình chẳng giống ai, thấy mình cứ là 1 kẻ lạc lõng...vậy việc được trở thành con người chức năng cũng là một nhu cầu rất con người như bất kì nhu cầu nào khác chứ có chi phải dứt hẳn nó ra?

Mà nếu ai đó muốn tìm một con người chức năng để làm vợ làm người yêu thì có lẽ mình khó là sự lựa chọn hoàn hảo mà họ cần!!!:)) Và thôi, ta cứ mỉm cười vậy...haha...

Àh, mà sao tự nhiên nhớ tới "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" của Nguyễn Ngọc Thuần, chuyện về "cô giáo Hà lùn xịt" có 2 đôi guốc cao gót màu đỏ và màu xanh, rồi vì thằng học trò nói thích đôi guốc xanh nên "cô Hà lùn xịt" quyết định mang đôi màu xanh dù nó đã cũ. Đến một ngày cô mang lại đôi màu đỏ vì đôi kia đã không còn thuốc chữa, thì thằng bé vẫn vô tư đáp lại [mình vừa lục kiếm văn bản đoạn đó để cho thấy nó hồn nhiên thế nào]

Tôi an ủi cô:

- Không sao cả, màu đỏ trông cô cũng vẫn đẹp. Em sẽ không nhìn đôi guốc nữa, em sẽ nhìn khuôn mặt của cô, khuôn mặt sẽ không bao giờ cũ, khuôn mặt sẽ không bao giờ bị gãy gót.

Cô cười trông vui lắm, nói:

- Em là người hiểu cô nhiều nhất. Khi em hiểu đôi guốc của một người thì có nghĩa là em hiểu người đó. Em sẽ hiểu, tại sao người ta yêu cái màu xanh này mà lại không yêu cái màu đỏ kia.

- A! Em hiểu rồi. Cô yêu đôi guốc màu xanh này là tại vì cô yêu em.

Từ đó, tôi không còn thắc mắc đôi guốc cao gót của cô Hà nữa. Cô có đi chân không tôi vẫn yêu cô. Mẹ nói chừng nào đến ngày nhà giáo, sẽ biếu cô một đôi guốc màu xanh.

Và tôi chờ đợi, lâu lắm... Lâu quá trời lâu!

Người ta yêu thương nhau chẳng cần quá màu mè và bày vẽ làm gì...Mọi thứ nó cứ đơn giản như mình là mình! yêu thương ai đó như chính họ chứ không phải một người khác, giống như hãy viết note như là 1 cái note của mình, là mình...Con người dầu là 1 sinh vật tồn tại bé nhỏ thì nó vẫn luôn là độc nhất!


Khi ta mỉm cười và nói …

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Khi ta mỉm cười và nói – không sao

là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt

ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương

những giọt nước mắt rơi không thành tiếng

những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt

những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết

mãi đến tận cuối đời…

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời

tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm

xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp

rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm

biết đến bao giờ mới mở ra?

Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa?

là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt

ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau

trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi

trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi

trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối

ta có thật lòng yêu?

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu

thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng

ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến

lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt

ta kiệt sức vì lo toan…

Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn

là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ

sao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm

chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút

chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau

là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"tôi trong mắt tôi"

Perhaps love [Nếu như yêu]

sẽ có lúc...