trung thu

Vẫn đang đọc Hamlet và đã đến trang 70 sao vẫn không thấy cái câu mà mình cần phân tích "The time is out of joint" (thời đại trật khớp). Nản ghê! học kì này thấy môn nào cũng đọc nhiều mà bản thân thì ghét cay ghét đắng những gì mang tính chất bắt buộc - văn chương là nghệ thuật mà nghệ thuật mất đi tính tự do vốn có của nó thì coi như đã bóp nghẹt nó khi mới vừa hình thành hơi thở...Nên là tối nay quyết định làm công việc của 1 người liên quan đến văn chương nên làm - đó là đi dạo phố lồng đèn: trăng tròn, lồng đèn, bánh trung thu ngoài ra còn có người, xe và khói bụi - đúng tính cách trung thu của người Sài Gòn - giàu hình ảnh, nhiều âm thanh và quá gợi hình tượng...


hôm nay Trung Thu - 1 Trung thu tròn đầy - chạy xe ngòai đường chật cứng người mà mắt thì cứ ngước lên trời để xem trăng - trăng tròn thật, sáng và lung linh dù nó có xoay đổi những hình bóng in trên mình mãi...Thấy cũng vui, trăng triệu năm nay vẫn vậy, tròn hay khuyết thì nó vẫn tồn tại và cứ đi theo mình từ lúc ấu thơ đến khi trưởng thành. Lúc nhỏ cảm giác sợ hãi ánh trăng vì đi đâu cũng thấy nó bên mình và soi sáng mình - chắc vậy đâm ra ta cũng không có cái cảm giác dám làm điều sằng bậy vì sợ trăng sẽ nhìn thấy! Suy cho cùng dù ta có hay không nhìn thấy trăng thì nó vẫn tồn tại,bên cạnh và dõi theo ta. Có thể ta gọi nó là bạn hay thù cũng được nhưng sự tồn tại của nó là thật và ta phải chấp nhận điều đó. Cũng như dù bạn hay thù thì có những người ta buộc phải để họ tồn tại bên mình mà không tài nào thay đổi được...Vấn đề là ở chỗ người khôn ngoan sẽ biết cách biến hóa để tất cả những thứ tồn tại xung quanh mình không thể gây tổn thương cho mình...


Từ ngày mình 20 tuổi mình tự thấy mình lớn, đủ khôn ngoan để biết được điều gì là cần thiết cần trân trọng và đâu là gánh nặng cần vứt bỏ - trong Hamlet có một câu thế này: "Chúng tôi sung sướng ở chỗ không bao giờ quá mức sung sướng"...Con người ta suy cho cùng hạnh phúc nhất là không bao giờ phải quá mức hạnh phúc, vì ai cũng tin vào cái triết lý ở đời:mọi thứ đều sẽ trôi qua, cuộc đời này vốn vô thường nếu tâm mình cũng cứ phải chạy theo những thay đổi thì làm sao thể xác và tâm thần này gánh chịu nổi, vậy nên tập cho tim tĩnh lặng, bất động trước mọi thứ diễn ra xung quanh cũng là cách tốt nhất để không phải mang những niềm đau...Trăng có lúc tròn khi lại khuyết,tâm người cứ tròn đầy và nới rộng ra mỗi ngày thì từng giây trôi qua ta lại có thể yêu thương nhiều hơn một chút và nhiều hơn những điều tồn tại xung quanh sẽ trở thành "bạn" của ta!!!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"tôi trong mắt tôi"

Perhaps love [Nếu như yêu]

sẽ có lúc...