Một buổi chiều cuối tuần rời trường tôi lái xe trên đại lộ Đông Tây, con đường xa lộ đủ sức cho bạn thóat hẳn mọi đám kẹt xe và tự do phóng như bay – điều mà bạn khó có thể mơ ước ở giữa lòng thành phố này. Mưa suốt con đường khi đầu tôi thì quẩn quanh đầy những suy nghĩ về bài viết phóng sự mình phải nộp và đề tài sẽ lựa chọn: Tôi sẽ viết về người khác – một người tôi yêu thương, ấn tượng, một người gắn bó với mình hay viết về chính mình – “Tôi trong mắt tôi”. Đề tài của bài viết làm tôi phân vân nhìn lại mình và những mối quan hệ xung quanh, những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi: Ai là người ấn tượng nhất với tôi hay tôi sẽ khiến người khác ấn tượng mình ở điều gì nhất? “Trời còn làm mưa”, mưa nhòa cả mắt, qua cặp kính cận tôi thấy mọi thứ cứ nhòe dần, cố gắng phóng như bay để kịp về nhà và thóat cảnh ướt át này nhưng sẽ rất nguy hiểm với một người không kiểm sóat được tầm nhìn của mình, một cô bé bốn mắt lò mò về nhà khi trời sập tối. Nhưng, tôi nhận được một điều kh...
Không Đề Nguyễn Thụy Kha Ðưa người yêu qua nhà người yêu cũ Rơi cơn mưa ban trưa Thấy hồn mình tách thành hai nửa Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa Một buổi học môn Thể loại văn học, cô Khánh Vân giảng bài này. Mình còn nhớ chút chút lời cô nói: "cuộc đời con người không dài mà cũng chẳng ngắn, người ta khổ nhiều bởi luôn phải nhớ và không thể lãng quên những điều mình muốn quên." Nếu đã không thể lãng quên quá khứ thì cách tốt nhất là chấp nhận nó. Dù có đau, có ám ảnh hay hạnh phúc, thỏa lòng với quá khứ thì tất cả chúng đã là điều ta chẳng bao giờ xóa bỏ nổi. Những điều khó nắm bắt mới là những điều đáng được trân trọng và tình yêu cũng không ngoại lệ. Thù hận có thể giúp người ta tồn tại nhiều năm nhưng tình yêu thì đem lại sức sống cho cả một đời người. Hạnh phúc và đau khổ chẳng bao giờ tách biệt nhau. Chúng luôn cùng tồn tại trong tình yêu. Hãy biết trân trọng những gì đang có và chấp nhận những điều đã qua. Vì suy cho cùng hạnh phúc hay đa...
Có 1 trò chơi mà nhiều người chắc cũng từng thử đó là trả lời câu hỏi: Nếu còn một ngày trên đất bạn sẽ làm gì? Mình nghĩ câu hỏi đó không khó trả lời vì nếu biết trước còn một ngày để sống thì sẽ có thể dễ dàng lên kế hoạch cho ngày đặc biệt đó nhưng không phải ai cũng được cái may mắn biết rằng vào ngày nào mình sẽ ra đi! Nhiều tuần khi bắt đầu vào năm học mới bị cuốn theo cái lịch học mà quên đi quá nhiều việc, không thể tập trung cho công việc gì mà lại cũng không thể dồn hết sức cho việc học. Cảm giác mỏi mệt vì cường độ làm việc của mình phải tăng gấp nhiều lần trước đây. Tuần vừa rồi chán nản và muốn buông xuôi. Cả ngày thứ sáu quyết định ở nhà rồi thứ bảy, Chúa nhật cũng ở nhà. Một ngày giải trí trọn vẹn: ghé nhà sách - rinh về những thể loại mình thích [dù mục đích là mua: Hội chợ phù hoa dành cho vh Anh nhưng vì không thấy nó vẫn phải chi tiền cho những quyển sách mà mình bị lôi cuốn khác], rồi ghé tiệm đĩa mua đĩa nhạc,phim. 3 ngày liên tiếp với Truyện giải trí, nhạc trẻ v...
Nhận xét