Một buổi chiều cuối tuần rời trường tôi lái xe trên đại lộ Đông Tây, con đường xa lộ đủ sức cho bạn thóat hẳn mọi đám kẹt xe và tự do phóng như bay – điều mà bạn khó có thể mơ ước ở giữa lòng thành phố này. Mưa suốt con đường khi đầu tôi thì quẩn quanh đầy những suy nghĩ về bài viết phóng sự mình phải nộp và đề tài sẽ lựa chọn: Tôi sẽ viết về người khác – một người tôi yêu thương, ấn tượng, một người gắn bó với mình hay viết về chính mình – “Tôi trong mắt tôi”. Đề tài của bài viết làm tôi phân vân nhìn lại mình và những mối quan hệ xung quanh, những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi: Ai là người ấn tượng nhất với tôi hay tôi sẽ khiến người khác ấn tượng mình ở điều gì nhất? “Trời còn làm mưa”, mưa nhòa cả mắt, qua cặp kính cận tôi thấy mọi thứ cứ nhòe dần, cố gắng phóng như bay để kịp về nhà và thóat cảnh ướt át này nhưng sẽ rất nguy hiểm với một người không kiểm sóat được tầm nhìn của mình, một cô bé bốn mắt lò mò về nhà khi trời sập tối. Nhưng, tôi nhận được một điều kh
Không Đề Nguyễn Thụy Kha Ðưa người yêu qua nhà người yêu cũ Rơi cơn mưa ban trưa Thấy hồn mình tách thành hai nửa Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa Một buổi học môn Thể loại văn học, cô Khánh Vân giảng bài này. Mình còn nhớ chút chút lời cô nói: "cuộc đời con người không dài mà cũng chẳng ngắn, người ta khổ nhiều bởi luôn phải nhớ và không thể lãng quên những điều mình muốn quên." Nếu đã không thể lãng quên quá khứ thì cách tốt nhất là chấp nhận nó. Dù có đau, có ám ảnh hay hạnh phúc, thỏa lòng với quá khứ thì tất cả chúng đã là điều ta chẳng bao giờ xóa bỏ nổi. Những điều khó nắm bắt mới là những điều đáng được trân trọng và tình yêu cũng không ngoại lệ. Thù hận có thể giúp người ta tồn tại nhiều năm nhưng tình yêu thì đem lại sức sống cho cả một đời người. Hạnh phúc và đau khổ chẳng bao giờ tách biệt nhau. Chúng luôn cùng tồn tại trong tình yêu. Hãy biết trân trọng những gì đang có và chấp nhận những điều đã qua. Vì suy cho cùng hạnh phúc hay đa
Đã... Đã mơ về một thế giới c ổ tích v ới những hoàng tử, công chúa và cái thiện sẽ luôn chiến thắng cái ác...một kết thúc có hậu cho mọi cuộc tình... Đã ước được sống trong một kh u vườn cổ tích,nhẹ nhàng,êm dịu,tiếng chim hót,những bông hoa đầy màu sắc - nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tất cả - sống trong đó, chăm sóc khu vườn - thế giới riêng của mình... Đã sống 19 năm trên đất cùng những giấc mộng, ước mơ về một cuộc sống chốn thần tiên - không tranh giành, không muộn phiền chỉ ca hát, nhảy múa và yêu thương nhau... Đã tìm kiếm chiếc chìa khóa mở cánh cửa bước đến thế giới ấy Đang... Đang dần nhận ra thế giới này không chỉ có những điều tốt - còn những điều xấu xí tồn tại song song... Đang hiểu rằng hoàng tử, công chúa là những chuyện xa xưa - cổ tích dành cho trẻ con và những giấc mơ của chúng... Đang biết mình bất lực quá trước thế giới này và không có chiếc chìa khóa mở bất kì cánh cửa nào trong mộng tưởng của chính mình... Sẽ có lúc... Sẽ có lúc ta nhận ra rằng cái xấu tồn tại trong c
Nhận xét