Xin đừng làm ánh trăng lừa dối!

1/ Thỉnh thoảng vẫn sợ mình bị nông cạn nên cho rằng thế giới này quá to lớn và muôn màu. Tôi luôn nghĩ chất liệu để những người làm nghệ thuật sáng tạo rất nhiều, thậm chí là vô tận vì trái đất hiện vẫn chưa một giây nào dừng lại.

2/ Sau khi rời xa ghế nhà trước, từ lâu tôi đã không còn phải chịu cảnh nhồi nhét bất kỳ loại tư tưởng nào vào não bộ nữa. Được tự do tư duy cũng là một kiểu mưu cầu hạnh phúc. Vậy nên mỗi khi hoang mang khi xem vài bộ phim Việt gần đây, trong đầu luôn nhắc nhớ phải giữ cho mình cái chính kiến dù thỉnh thoảng đi ngược với số đông.

3/ Tôi có nghe kể về buổi ra mắt 1 bộ phim Việt gần đây, trước khi vào rạp, MC buộc khách mời và truyền thông phải hô to khẩu hiệu: "Đồng tính không phải là bệnh!" Tôi không hiểu về y học, cũng chẳng biết nhiều về các loại bệnh nhưng tôi thật tâm nghĩ cái slogan và kiểu nhồi nhét quan điểm đó rất bệnh.

4/ Và thỉnh thoảng tôi trộm nghĩ phim Việt có cần phải bới móc, ăn theo cái đề tài đồng tính hoài và mãi như hiện giờ không? Những bức ảnh hậu trường ôm ắp, hôn hít, quấn lấy nhau, xà quầng... tràn ngập. Rồi người ta truyền tay nhau xem những hình ảnh đó. Kẻ phấn khích, người tỏ vẻ ghê tởm, số khác lại giả vờ không quan tâm sau tiếng thở dài ngao ngán của những trào lưu. Rất thật lòng tôi không chỉ kỳ thị mà còn sợ hãi những tác phẩm kiểu ấy.

5/ "Nghệ thuật không là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối". Tôi không phải là 1 nghệ sĩ nổi tiếng được công chúng thừa nhận để những bình luận của mình trở nên có giá trị và sâu sắc trong mắt mọi người. Tôi chỉ có thể nêu lên quan điểm để xin xỏ những người đang làm những "tác phẩm nghệ thuật" ơi, đừng nhân danh những "ánh trăng lừa dối" để kinh doanh, hốt bạc tỷ chỉ với những chiêu trò lặp đi lặp lại một cách nhàm chán.
(SG, 13.5.2015)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"tôi trong mắt tôi"

Perhaps love [Nếu như yêu]

sẽ có lúc...